L&R #2 Hết Thương Cạn Nhớ

Published by Nguyen Phi Linh on

Bóng đêm tan dần, nắng xuyên qua kẻ lá, rọi vào mắt anh hong khô những giọt lệ có vẻ như chỉ vừa mới lưng trào. Anh toang mình đứng dậy, điệu bộ của một người vừa trải qua giấc ngủ ngon. Thế nhưng tâm trí anh quay cuồng, nặng trĩu. Cảm giác nhói đau kiểu vừa mất đi một thứ gì đó quan trọng lắm, như quả tim chẳng hạn. Anh thấy lồng ngực mình lặng thinh, nhẹ bẫng, nhưng tuyệt nhiên không nhớ nổi điều gì vừa xảy ra. Đến khi nhấc máy định gọi cho cô, đến khi đọc lại được cuộc trò chuyện đêm qua, anh mới bẽ bàng, à… là mình vừa mới… chia tay. 

Chả trách lòng anh đau đến lạ.

Dạo chia tay, Sài Gòn tự nhiên trở lạnh. Cái lạnh đường đột vô tình hay hữu ý làm sưng tấy thêm vết thương lòng anh còn đang nứt nẻ. Thường sau tan ca, anh chỉ biết hòa mình vào phố đông người hối hả. Đi đến đâu cũng được. Anh không muốn về nhà, vì đơn giản nơi ấy tràn ngập bóng hình cô. Anh vô thức thả mình trôi theo dòng suy nghĩ. Nhiều lúc đau quá, anh chan chứa nước mắt gọi cho cô, bảo hay là cùng nhau bỏ trốn, đến nơi nào đó, anh sẽ lại yêu cô như những ngày đầu tiên của hai đứa. Tiếc là chỉ có anh muốn như vậy. Thực ra anh cũng biết,  giờ cô cần những thứ khác, chứ đâu cần anh kế bên… 

Đâu cần chàng trai đứng trước sân nhà cô năm nào.

Mỗi ngày với anh thật dài và bận rộn, khi phải liên tục nghĩ về cô. Anh chưa từng mường tượng ra cảm giác sau chia tay lại kinh khủng đến vậy. Không sao. Vì chỉ cần chân thành và kiên nhẫn, người ta có thể biến sỏi đá thành linh hồn cơ mà. Anh cố nén cơn đau lại vào trong từng hơi thở, dùng hết sức lực mình còn có thể để bên cô như một người bạn, chuyện trò, quan tâm. Cái cảm giác yêu thương nhưng không được thổ lộ, uất nghẹn nhưng không được nói ra ấy dù có giày vò anh đến đâu đi chăng nữa, ít ra là anh còn được ở bên cô. Anh từng nghĩ cảm giác ấy đã là tận cùng của sự thống khổ, thế nhưng không phải. Hóa ra, vẫn tồn tại một loại cảm giác khác còn kinh tởm hơn.

Cô đã có người yêu mới

Mưa, không lớn, vừa đủ làm dòng người hối hả ngược xuôi, bỏ quên anh đang ngồi lặng lẽ, buồn hiu trong vô vọng. Ánh đèn đường soi bóng xuống vũng nước bên đường, chốc chốc vỡ tan ra theo bong bóng mưa như con tim anh vụn vỡ. Anh ngồi đó đợi cô, như mọi khi, khác là hôm nay cô không đến. Hôm nay cô bận… ở trong vòng tay người khác rồi. Nỗi đau… giờ không còn có thể nén được vào trong hơi thở nữa, khi mà nó đã xâm lấn vào trong từng tế bào, phá vỡ đi mọi khả năng chịu đựng của con người. Anh cho phép mình gục ngã, cho phép mình một lần nữa khóc òa lên. 

Anh mất cô thật rồi.

Mỗi người có một cách khác nhau để hàn gắn vết thương lòng, riêng anh chọn cách rời xa cô… xa một cách toàn diện. Chắc là còn nhân duyên nên mới quyến luyến nhiều như vậy. Hết rồi, anh biết phải làm sao? Anh cũng đã suy nghĩ thật nhiều, vì nhỡ đâu sau này, hay kiếp sau nữa, muốn gặp nhau cũng không còn cơ hội. Nhưng rồi anh chấp nhận. Hình bóng anh sẽ nhạt nhòa theo năm tháng. Anh cũng sẽ thôi viết về cô trong những câu chuyện về sau. Để dễ quay đi, anh bảo cô trong lần cuối cùng trò chuyện với nhau rằng mình cũng như cô, đã hết thương cạn nhớ.

Nhưng sự thật là chỉ mỗi cô… hết thương cạn nhớ.

Sáng nay, khi trời nắng lên, con chích chòe líu lo một điệu gì đó trước hiên nhà. Trong cái lồng nhỏ bé, mỗi sáng nó nhìn ra đám chim sâu tung tăng nhảy nhót trên hàng phượng vỹ xanh rì sau mùa thay lá, ai biết nó nghĩ gì, nhưng có lẽ giọng nó hay và thánh thót như thế, là được dung dưỡng bởi những hờn ghen.

Share this post

0 Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *