Bước dưới sân trường đầy rêu một ngày thưa nắng, ta ngập ngừng như sợ lòng mình sẽ sống dậy những năm tháng ngọt ngào đã vừa kịp ngủ yên. Hôm nay ta đâu có chủ ý đến nơi này!? Nhưng có lẽ, mọi sự ngẫu nhiên trên đời vốn dĩ đã được sắp đặt một cách tự nhiên mà ta không hề hay biết. Để rồi, ta chẳng nhận ra là mình đang cố đi ngược về quá khứ, phá vỡ dòng thời gian chỉ để đắm mình thêm một lần dưới cơn mưa rào ngày trẻ, nơi bắt đầu của những lần cảm lạnh tuổi thanh xuân.
Ta mơ hồ thấy em dịu dàng, thướt tha trong tà áo trắng tinh khôi ngày ấy, khẽ xoay người lay động triệu cánh hoa phượng rơi giữa bầu trời rực đỏ. Tiếng ve cuối hè không còn inh tai nữa, nó êm đềm và sâu lắng đúng lúc ta gặp nhau, để tiếng cười em khắc sâu vào tim ta mãi mãi. Nếu ngày ấy ta không chết trân đứng nhìn khung cảnh đó, thì đã chẳng có một chàng trai si tình đứng chờ em trước sân nhà mỗi sớm mai.
Ta lần qua hành lang nhỏ, đến bên khung cửa sổ thân thuộc năm nào. Mọi thứ vẫn vậy! Cảm giác từ mơ hồ chuyển dần sang sống động khi từng dòng tin nhắn trao nhau bỗng hiện lên vẹn nguyên, tràn ngập khắp căn phòng. Có những ngô nghê, có những hờn ghen, có những nỗi niềm chất chứa sâu thẳm trong từng con chữ viết tay đầy nguệch ngoạc. Ta đâu muốn nhớ, nhưng cũng không cố quên. Cảm xúc là thứ chân thành! Khi khoảng trống trong lòng quá lớn, nó sẽ tự lấp đầy bởi những ký ức ngọt ngào nào chưa kịp lãng quên.
Tiếng trống trường vang lên giòn giã, đánh thức tâm trí ta về với thực tại. Trên bảng đen không còn là tin nhắn nữa, chỉ còn chi chít những hình học trừu tượng của không gian. Nhưng ta vẫn thấy đâu đó có hai đường thẳng thật rõ ràng. Nó giống như chúng ta của hiện tại, cả sau này. Vì song song,… nên chẳng thể nào giao nhau thêm lần nữa!
Không khí se lạnh, cảnh quan tươi mát, chữa lành, mình chỉ muốn thong dong một mình, lắng nghe âm thanh của sự sống, lắng nghe nhịp thở của bản thân. Không hiểu sao mỗi lần độc hành giữa núi rừng, là mỗi lần mình cảm thấy thích hợp nhất để tìm về bản ngã của chính mình, lột bỏ hết vỏ kén dày bên ngoài, để chạm đến con người thật bên trong, dù đầy khiếm khuyết nhưng rất chân thành và… tự do.
Nếu thiên nhiên đã nhất quyết chỉ định miền Trung là nơi trút giận, thì con người miền Trung đành lấy đó làm thử thách, động lực để mạnh mẽ, bản lĩnh và can trường hơn. Họ chẳng thể rủ rời xa nơi chôn nhau cắt rốn của mình, di cư đến một nơi khác tốt lành hơn, thì đành học cách sống chung với lũ, với thiên tai vậy.
Nhớ ngày bé, cứ đến mùa Trung thu, tôi vui vì thắp sáng được chiếc lồng đèn mình yêu thích. Trung thu năm nay, tôi cũng vui vì đã thắp sáng được... những nụ cười.
0 Comments