Chinh phục Putaleng giữa mùa hoa đỗ quyên rực rỡ

Không khí se lạnh, cảnh quan tươi mát, chữa lành, mình chỉ muốn thong dong một mình, lắng nghe âm thanh của sự sống, lắng nghe nhịp thở của bản thân. Không hiểu sao mỗi lần độc hành giữa núi rừng, là mỗi lần mình cảm thấy thích hợp nhất để tìm về bản ngã của chính mình, lột bỏ hết vỏ kén dày bên ngoài, để chạm đến con người thật bên trong, dù đầy khiếm khuyết nhưng rất chân thành và… tự do.

Chuyện lang thang trên đất bạn Lào

Cuộc sống cho ta những khoảng thời gian thật diệu kỳ, kiểu như mỗi sáng thức dậy đều đang ở một nơi rất xa, được bắt đầu ngày mới bằng một lịch trình đầy khác lạ, gặp gỡ giao lưu những con người mới, chạm tráng nền văn hóa mới, thưởng thức những món ăn mới,…và còn rất rất nhiều thứ mới mẻ khác so với những trải nghiệm và nhận thức hạn hẹp trước đây của ta. Nhiều lúc trộm nghĩ, nếu một ngày nào đó mất đi, mà chưa kịp hiểu gì về nơi mình sinh ra, nơi cư ngụ của hơn 8 tỷ người trên thế gian này, quả thật… mình có phần không cam tâm.

Lảo Thẩn – Đỉnh Săn Mây Quốc Dân Vùng Trời Tây Bắc

Hôm mình đi không phải là một ngày may mắn với những biển mây ngút ngàn mọi lúc mọi nơi, cộng thêm việc sương mù dày đặc che khuất hết tầm nhìn, nhưng cũng đủ duyên để khi vừa đặt chân lên đến đỉnh, tầng tầng lớp lớp mây trắng tinh khôi lũ lượt kéo về làm nền cho những bức ảnh của mình thêm phần tráng lệ.

L&R #3 BÃO

Nếu thiên nhiên đã nhất quyết chỉ định miền Trung là nơi trút giận, thì con người miền Trung đành lấy đó làm thử thách, động lực để mạnh mẽ, bản lĩnh và can trường hơn. Họ chẳng thể rủ rời xa nơi chôn nhau cắt rốn của mình, di cư đến một nơi khác tốt lành hơn, thì đành học cách sống chung với lũ, với thiên tai vậy.