Ta vẫn đứng nơi đây chờ em



Đứng dưới tàng cây bàng non ngày cũ trên con đường đê thân thuộc, chợt nhớ đến câu bông đùa “sao thân xác già rồi mà tâm hồn trẻ con thế?”. Lúc đấy chỉ cười trừ. Người ta đâu biết, cái gì thuộc về thời gian mà không lão hóa. Cánh đồng này, cũng đã bao mùa gieo rồi gặt. Cây bàng này, cũng đã cao lớn hơn biết bao nhiêu. Sở dĩ tâm hồn ta còn trẻ dại, là vì ta vẫn đứng nơi đây chờ em.


Ta đứng đây bên chiếc xe đạp cũ, nghe gió thì thào kể những câu chuyện ngày xưa.
Thì cũng bấy nhiêu đó chuyện, xoay quanh những lúc trên chiếc xe đạp chòng chành, ta đèo em đi qua biết bao cánh đồng lúa xanh mơn, qua những tia nắng cuối hè dịu dàng, ấm áp, qua những hàng đê uốn lượn đến chân mây, qua những chiếc cầu nối liền hai con rạch, qua từng ngóc ngách, từng con đường quê yên ả, chao nghiêng.
Ta đèo em đi qua biết bao cánh đồng lúa xanh mơn
Qua những tia nắng cuối hè dịu dàng, ấm áp
Qua những hàng đê uốn lượn đến chân mây
Thế mà ngần ấy lần nghe gió kể, là ngần ấy lần ta bồi hồi… như mọi thứ chỉ vừa mới hôm qua.

Kể ra, bao kỷ niệm buồn vui thuở học trò dường như đều gắn liền với chiếc xe đạp. Những lúc ta đón đưa em đi học nơi góc đường, dù sớm tinh mơ hay trưa trời oi ả, cả lúc em giận hờn nằng nặc đòi xuống xe. Những hôm trời lất phất mưa bay, em nép đầu vào tấm lưng ta sũng nước, hai đứa nghêu ngao hát trên đoạn đường hối hả người qua.

Chiếc xe đạp ngày ấy phía sau là những tiếng cười, chở đi bao niềm hạnh phúc trẻ con, vụng dại. Chiếc xe đạp ngày ấy nhẹ tênh, vì ngoài hai con tim hòa chung nhịp đập, mỗi bên còn có một đôi bàn chân hòa chung nhịp đạp qua những nẻo đường khúc khuỷu, chông chênh.

Chiếc xe đạp ngày ấy phía sau là những tiếng cười, chở đi bao niềm hạnh phúc trẻ con, vụng dại.

Thật ra cũng không sao, lớn lên, ai rồi cũng phải tự mình gánh vác hoặc chôn giấu những nỗi niềm riêng. Chỉ là đi hết một quãng đường dài năm tháng, chợt muốn tìm về thứ gì đó thân quen.
Cái cảm giác một mình đạp xe cót két lục lọi những nẻo đường đầy ấp kỷ niệm khó mà diễn tả làm sao. Ngày ấy chở em nặng bao nhiêu ta không mệt, giờ chở dăm ba kí ức buồn, vài ba nỗi nhớ thương thôi mà khó thở đến khôn cùng.
0 Comments