Chinh phục Putaleng giữa mùa hoa đỗ quyên rực rỡ

Không khí se lạnh, cảnh quan tươi mát, chữa lành, mình chỉ muốn thong dong một mình, lắng nghe âm thanh của sự sống, lắng nghe nhịp thở của bản thân. Không hiểu sao mỗi lần độc hành giữa núi rừng, là mỗi lần mình cảm thấy thích hợp nhất để tìm về bản ngã của chính mình, lột bỏ hết vỏ kén dày bên ngoài, để chạm đến con người thật bên trong, dù đầy khiếm khuyết nhưng rất chân thành và… tự do.

Lảo Thẩn – Đỉnh Săn Mây Quốc Dân Vùng Trời Tây Bắc

Hôm mình đi không phải là một ngày may mắn với những biển mây ngút ngàn mọi lúc mọi nơi, cộng thêm việc sương mù dày đặc che khuất hết tầm nhìn, nhưng cũng đủ duyên để khi vừa đặt chân lên đến đỉnh, tầng tầng lớp lớp mây trắng tinh khôi lũ lượt kéo về làm nền cho những bức ảnh của mình thêm phần tráng lệ.

[DU MỤC XUYÊN VIỆT – PHẦN 4] Nghe Nói Cà Mau Xa Lắm

Có thể bạn đã biết, nhưng những vì sao lấp lánh hôm nay bạn thấy trên bầu trời, thực ra chỉ là hình ảnh của nó cách đây hàng triệu năm chứ không phải là hiện tại. Cũng giống như khi mình ngồi viết lại những dòng này, cũng chỉ là thuật lại hồi ức mình đã trải qua trong những tháng ngày rong ruổi khắp nơi trên hành trình mình đã chọn

[DU MỤC XUYÊN VIỆT – PHẦN 3] Xin chào Cần Thơ

Mặt trời ló dạng đằng đông, mình nghêu ngao những khúc ca tuổi trẻ trên con xe ga cũ hướng về đằng tây. Cho đến giờ phút ấy, khi băng qua những thị xã, làng quê, thành phố đầy nắng miền sông nước, mình mới tin hành trình của mình đã thực sự bắt đầu. Tạm biệt Sài Gòn, tạm biệt chiếc áo hoa sắc màu của những tâm hồn mơ mộng, mình đi trải nghiệm lạc thú cuộc đời trên khắp nẻo đường xuôi ngược đây.

[DU MỤC XUYÊN VIỆT – PHẦN 1] Tôi Đi Xin Việc Giữa Sài Gòn

Tôi đã vin vào tuổi trẻ để mơ một giấc mơ hết sức hoang đường. Thực sự. Khi bày tỏ mong muốn của mình về việc thực hiện một hành trình xuyên Việt theo kiểu du mục với đơn vị thời gian tính bằng năm, tạm gác lại hết công việc, sự nghiệp vừa mới chớm nở, tôi đã nhận không biết bao nhiêu sự hoài nghi từ gia đình, bè bạn.

Bên hồ Trị An

Hồ Trị An rộng lớn, trong xanh dần dần mở rộng ra trước mắt. Chúng tôi dọc theo bờ hồ, chọn vị trí “cây cô đơn” làm nơi cắm trại, bỏ lại sau lưng cái nắng gay gắt, xấc xược bao trùm cả đoạn đường dài dằng dặc ở sau lưng.