Giá như…

Có lần cô gặng hỏi:
– “Nếu ngày mai thế giới của anh chỉ còn là bóng tối, điều cuối cùng anh muốn thấy có phải là em không?”
– “Dĩ nhiên là không”, anh đáp không do dự.
– …..
Thế là cô giận anh. Người đàn ông vô tâm, lạnh lùng, không lãng mạn. Còn anh cười xòa, không giải thích, không trả lời lại lần hai.
Họ chia tay nhau vì không hợp. Anh có hạnh phúc mới, cô có gia đình riêng.
Họ gặp lại nhau trong một buổi tiệc cưới của người bạn thân. Hai người dường như đều hài lòng với cuộc sống hiện tại. Anh hỏi thăm cô vài điều về công việc, cô gợi kể về vài kỷ niệm xưa. Khi họ đang say mê trong mớ cảm xúc hỗn độn, bất chợt giọng MC vang lên câu hỏi dành cho chú rể, vừa lạ lại vừa quen: “Nếu ngày mai không còn thấy được nữa, người cuối cùng bạn muốn nhìn có phải là cô dâu không?”
– “Thật trùng hợp”, anh ngại ngùng.
Trong lúc chú rể còn đang bối rối, cô tò mò hỏi:
– “Anh có muốn trả lời lại không? “
Anh chỉ gượng cười, nhìn xuống đất. Cô nhấm ly rượu, khẽ vén mái tóc lên vành tai. Không lâu sau đó, giọng chú rể khảng khái vang lên câu trả lời cộc lốc: “Không”.
Cả hội trường ồ lên vì ngạc nhiên, đâu đó văng vẳng những tiếng cười.
Chú rể trẻ từ tốn: “Tôi cần gì phải nhìn vợ tôi lần cuối chứ, vì có bao giờ tôi dùng đôi mắt để cảm nhận cô ấy đâu”, đồng thời nắm lấy tay cô dâu đặt lên ngực trái của mình. Hội trường ồ lên lần nữa, liên tục những tràn pháo tay vì sự lãng mạn. Riêng cô dâu cũng không giấu được niềm hạnh phúc qua những giọt nước mắt lăn dài sau khóe mi.
Thoáng đơ người phút giây vì xúc động, anh và cô vội tản ra. Hai người vẫn cười vui suốt buổi tiệc, nhưng trong đầu văng vẳng những nghĩ suy.
Giá như…..
0 Comments